Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019

Nguyễn Công Chính - lạc lối đến bao giờ!?

Nguyễn Công Chính, sinh năm 1969 tại Tam Kỳ, Quảng Nam. Sau khi đào ngũ khỏi Bộ đội biên phòng tỉnh Kon Tum (vào năm 1991), y sống lang thang, dặt dẹo đầu đường, xó chợ. Đến năm 1993, y bắt đầu dấn thân theo con đường tội lỗi, khi lợi dụng tôn giáo để mưu cầu chính trị, tiền bạc và thỏa mãn dục vọng bản thân. Y lần lượt tham gia các tổ chức tôn giáo như Hội Thánh Cơ Đốc Truyền giáo, Phúc Âm Đời Đời… nhưng không an phận là tín hữu đơn thuần, y tham gia vào các khóa huấn luyện tại Campuchia để trở thành “chức sắc” của nhiều tổ chức tôn giáo và tự đứng ra thành lập các tổ chức “tôn giáo”, để thuận đường lôi kéo những người nhẹ dạ, cả tin, khó khăn về điều kiện kinh tế, gia đình… tham gia; đồng thời tạo bình phong để mong mỏi chút “bơ thừa, sữa cặn” từ các thế lực thù địch, phản động bên ngoài.

Năm 2003, y tham gia đạo Tin lành thuộc “Giáo hội Tin lành Mennonite Việt Nam” do Nguyễn Hồng Quang cầm đầu (đối tượng phản động trong nước). Tháng 7/2007, chúng thành lập tổ chức mang màu sắc chính trị phản động đội lốt tôn giáo có tên gọi là “Hiệp hội thông công tin lành các sắc tộc Việt Nam” (VPEF). Trong khoảng thời gian này, y tích cực hoạt động chống đối chế độ, nói xấu Đảng, Nhà nước; phá hoại chính sách đại đoàn kết toàn dân thông qua việc viết tin bài đăng tải trên mạng internet; lợi dụng danh nghĩa mục sư để tuyên truyền các hoạt động mê tín dị đoan như: nhịn ăn, nhịn uống, cầu nguyện cả ngày lẫn đêm, làm cho không ít người nhẹ dạ, cả tin bị nguy hiểm đến tính mạng, phải đi bệnh viện cấp cứu. Do tranh giành quyền lực “một nước không có hai vua”, Nguyễn Hồng Quang và Chính mâu thuẫn nhau gay gắt. Đến đầu năm 2008, Nguyễn Hồng Quang loại Chính ra khỏi vai trò chủ tịch “VPEF”. Giữa năm 2008 Quang công khai tố cáo Chính có hành vi hiếp dâm và chiếm đoạt tài sản của “VPEF” bằng cách rút phép thông công, cách chức mục sư và Hội trưởng “VPEF” đối với Chính.

Sau khi bị đuổi, Chính đã liên kết với Y Hin Niê (dân tộc Ê Đê, trước năm 1975 là truyền đạo thuộc Hội thánh Tin lành Việt Nam (miền Nam) ở Đăk Lăk, sau năm 1975 hoạt động FULRO và đến năm 1992 sang Mỹ định cư) thành lập tổ chức phản động, được gọi là “Hội thánh Tin lành đấng Christ các dân tộc Việt Nam”. Được Y Hin Niê tài trợ kinh phí và chỉ đạo về đường hướng, Chính được phong “Hội trưởng” và cầm đầu tổ chức phản động mang màu sắc chính trị đội lốt tôn giáo có tên gọi là “Hội thánh tin lành đấng Christ Việt Nam - UMCC”. Do bị đấu tranh, quản lý và bị nhóm Nguyễn Hồng Quang cô lập, Chính hoạt động không hiệu quả, nên ngày 16/8/2009 Y Hin Niê cách chức “Hội trưởng” của Chính. Ngay sau đó, vào đầu năm 2010, Chính móc nối với Trần Thanh Vân (Chủ tịch tổ chức phản động Hội đồng Liên tôn Việt Nam tại Mỹ) và được Vân chỉ đạo, tài trợ để Chính thành lập tổ chức phản động đội lốt tôn giáo có tên gọi “Giáo hội Liên hữu Tin lành đấng Christ”. Tháng 5/2010 tổ chức này đổi tên thành “Giáo hội Liên hữu Lutheran Việt Nam - Hoa Kỳ”, gồm 16 đối tượng tham gia, do y làm “hội trưởng” tự phong.

Ngày 28/4/2011, Cơ quan An ninh điều tra - Công an tỉnh Gia Lai đã bắt Nguyễn Công Chính về tội “Phá hoại chính sách đoàn kết” theo Điều 87 - Bộ luật Hình sự nước CHXHCN Việt Nam. Trước đó cơ quan chức năng đã bắt quả tang Chính đang tán phát các tài liệu phản động lên mạng internet và qua kiểm tra, phát hiện nhiều tài liệu phản động của y. Bằng những tài liệu, chứng cứ không thể chối cãi, cùng thành tích chống phá của mình, y bị Tòa án nhân dân tỉnh Gia Lai tuyên phạt 11 năm tù giam. Trong thời gian chấp hành án, y luôn được xếp vào diện “cá biệt”, xếp loại cải tạo kém, thường xuyên vi phạm nội quy trại giam, gây mâu thuẫn, đánh nhau với các phạm nhân khác, xúc phạm cán bộ, vu cáo trại giam đàn áp tôn giáo… nên lần lượt bị chuyển từ trại giam này đến trại giam khác để tiếp tục sự nghiệp “bóc lịch, đếm kiến”. Năm 2017, y và gia đình được Chính phủ Mỹ và chính sách nhân đạo của Việt Nam cho đi Mỹ định cư với diện tỵ nạn “tôn giáo và chính trị”. Nhưng với bản chất lưu manh của mình, dã tâm của y vẫn chưa bao giờ thay đổi; qua xứ sở ngụy “tự do”, như cá gặp nước, y cấu kết với đám ô hợp tiếp tục thành lập “Hội đồng các dân tộc và tôn giáo Việt Nam” vào đầu tháng 8/2018.

Tham gia, thành lập rồi tham gia vào các tổ chức tôn giáo đối với Nguyễn Công Chính như một nghề kiếm cơm, nó như cái vòng luẩn quẩn lặp đi, lặp lại không ngớt. Động cơ của Chính chả phải vì đức tin hay vì lòng nhân ái “cứu sinh”nhân loại, mà trên hết là vì tiền. Bằng vỏ bọc thành lập các tôn giáo, với thủ đoạn hăng hái tham gia các hoạt động “xã hội” như: làm đại diện can thiệp cho các trường hợp định cư nước ngoài diện con lai, thương phế binh của chế độ VNCH, tham gia cứu trợ đồng bào bị thiên tai… y đã liên hệ đến những cá nhân, các tổ chức chống Việt Nam để xin tiền. Nhưng mất dạy và đốn mạt vô cùng, khi tất cả các nguồn tiền, hàng viện trợ đều bị y ăn chặn và biển thủ, thậm chí là cướp không của người nghèo để “hú hí”, ăn sung mặc sướng. Ngoài ra, y còn khai khống số lượng tín đồ, vật tư xây dựng… để hút tiền dễ như ăn kẹo. Thế nên, mới có chuyện là y từng giả mạo chữ ký chiếm đoạt 270 triệu đồng của “Hiệp hội thông công tin lành các sắc tộc Việt Nam”. Cùng với đó, để gây dựng thêm danh tiếng cho mình, làm dày thêm thành tích chống phá, y sốt sắng, ghi tên tham gia các tổ chức phản động chống Việt Nam như: “Khối 8406”, “Hội dân oan”, “Hội ái hữu tù nhân chính trị và tôn giáo”, tự nhận mình là “dân oan” 20 năm qua, đã đấu tranh cho quyền lợi của 54 dân tộc Việt Nam…

Có thể nói rằng, tôn giáo như một mảnh đất màu mỡ, một nguồn nước không bao giờ cạn đối với Nguyễn Công Chính. Và nó như ma túy đá, hướng thần và định hình cho con đường chống phá của y. Hơn ai hết, y hiểu rằng, nếu không trâng tráo, bám víu vào nó, thì cuộc đời của Chính và gia đình sẽ rơi vào ngõ cụt và khi hết giá trị, thì y cũng như con chó ven đường… Nhưng đâu chỉ có thế, cuộc đời Chính còn gắn với hai chữ “tà dâm” vô cùng dung tục và đậm mùi “xôi thịt”.

SHARE THIS

0 nhận xét: